Viện phí


Làng em , có anh tên Dương Cụ, công chức lìu tìu, lương đủ sống, vợ anh cũng công chức lìu tìu . Lương đủ sống.
Ông Dái Cá trên sáu chục, đang đi bộ trên hè thì nhảy vọt xuống đường để tránh một chậu nước , chắc nước bẩn, hắt ra từ nhà gần đó.
Tai bay vạ gió, ông nhảy trúng đầu xe anh Dương Cụ, anh này phanh nhưng không kịp, đâm bục phát, ông Dái Cá đập đầu xuống đất. Nằm im.

Đó là anh Dương Cụ kể lại với Pín em hôm sau, ở quán diệu lòng đầu làng, đương nhiên. Mặt anh tái mét. Pín em khuyên anh kệ mẹ nó chứ, nó nhẩy vào đầu xe mày thì là nó sai, nó chịu !!!
Đéo, anh nói, công an đo phanh bảo tao không làm chủ tốc độ, chủ cái con mẹ chúng nó,  giời ạ, lại có đứa tố tao có mùi diệu, mà quả thật tao có uống đôi cốc bia, không lo được vụ này thì đi tù như bỡn. Tao lót tay công an, bác sĩ, người nhà ông Dái Cá đủ cả rồi. Anh rên lên như người mất cướp !!! Không lo được thì tù…..thì tù, địt con mẹ mày, thì tù…Anh rít lên, cứ như thể Pín em đẩy ông kia vào bánh xe anh !!
Nói đến tù, mặt anh tái hơn. Làng em cũng có vài anh tù về hay diệu ở đây, các anh kể trong tù khổ lắm, bị đầu gấu đánh, bị thông tai, bắt khỏa thân làm tượng thần Đa vít, bắt chăn kiến, đấm lưng , bẻ bão, chổng mông để các đại quan đầu gấu làm vài choác… Thôi thì đủ trò.
Nói đến tù, tay cầm chén diệu của anh Dương Cụ run bắn lên. Anh trả tiền, phi lên viện.

Từ hôm đó ngày nào anh cũng phải vào viện, cứ mỗi sáng quán diệu lòng lại được anh nhấn F5 một nhát.
” Hôm trước phải chụp cắt lớp cho ông Dái Cá , ông vẫn nằm im chưa tỉnh ”
Ai trả tiền? Pín em có tính bần nông, gì chứ tiền là em phải hỏi cho kỹ ,
” Bố mày chứ ai “. Dạo này anh Dương Cụ thần kinh đi xuống nên rất hay cáu bẳn, anh thường xuyên xưng bố với em. Anh đang vận hạn nên em bỏ qua.
” Chúng nó còn ghi số điện thoại của tao lên đầu gường ông Dái Cá ” ,anh tự nhiên nổi điên. May là cái chén anh cầm là chén da lươn, nếu li thủy tinh anh bóp vỡ rồi.
Em biết tại sao anh cáu, hôm qua anh kể ông Dái Cá uống 3 viên thuốc, “thuốc đéo gì hơn triệu 1 viên ” . Anh nói.
” Mà cứ cách 1 ngày lão Dái Cá lại chơi 3 viên ” !!! Anh ngẹn ngào.
Thì tắt mẹ điện thoại đi, nghe đến để trả tiền nghe làm đéo? Em thắc mắc.
Không được, tao cần nhà ông Dái Cá viết đơn bãi nại. Nó mà kiện thì tù, thì tù.
Nói đến tù, anh lại đờ đẫn . Hẳn anh đã bị dọa từ mọi phía, công an, viện kiểm sát, tòa án ???
Hôm sau, như lệ thường, bọn em vẫn cập nhật thông tin ở quán diệu lòng.
” Hôm qua tao vừa thay tã cho lão Dái Cá, lạ thật lão đéo ăn gì mà ỉa lắm thế “, anh đã chuyển tông , gọi ông Dái Cá sang ” lão Dái Cá” . Cả quán cháo lòng bọn em cũng chuyển theo, gọi “lão Dái Cá ”
Mấy anh công an phường cũng vào xác nhận vụ anh Dương Cụ. Quả nhiên anh đi đúng hoàn toàn, ông Dái Cá đúng là đã chán sống nên đâm bổ vào đầu xe anh. Thật là tai bay vạ gió..
1 tuần liền không có tin gì mới, ” lão Dái Cá ” theo như lời anh nói, vẫn mổ sọ, thuốc, tiêm, và chụp đều nhưng vẫn nằm im. “Bác sĩ nói với tao “, anh tru lên như chó sói ” ông Dái Cá sẽ phải nằm im suốt quãng đời còn lại”…
” Sao lão không chết cho tôi nhờ hả giời “, thỉnh thoảng anh dằn chén diệu, tru lên. Từ đó, cả quán diệu lòng mong ông Dái Cá chết !!! Quả vậy, nếu ko thì anh Dương Cụ cũng chết mất. Sau vài đêm mà tóc anh đã bạc như Ngũ Tử Tư.
Vợ anh đã bán con Way tàu, vay tiền khắp nội ngoại, 2 vợ chồng gày hẳn, và trông hốc hác, nhưng vợ anh nặng đến 80 cân, không ăn được âu cũng là cái may cho thị.
Cả quán diệu lòng bọn em đều cám cảnh cho anh, thật là họa vô đơn chí. Mỗi lần thấy anh lại hỏi ” Lão Dái Cá chết chưa?”, anh cũng ko buồn trả lời, chỉ lắc đầu, bọn em hiểu là : “vẫn sống, nhưng bất động”
Suốt tuần sau anh rầu rĩ đến độ, bọn em hất đầu, tức là ” chết chưa ” anh lắc tức tối “Vẫn sống, nhưng bất động”
Nhưng 1 hôm anh tươi hơn ” Lão đã thở ô xi. Lạy trời phật phù hộ lão thăng nhanh con nhờ”
Dạo này anh rất hay khấn trời phật, có lẽ là thứ duy nhất anh bấu víu được, thỉnh thoảng em lại trả tiền diệu lòng cho anh, mặc dù anh rút rất nhiều tiền ra đếm.” Hôm nai lão ấy lại soi sọ “, anh giải thích, tay anh nặn từng tờ tiền như đang bóp thịt làm dồi.
Bẵng đi 2 tuần không gặp anh, nhưng ngó sang nhà thỉnh thoảng thấy anh khấn vái. Dạo này nhà anh thắp hương suốt ngày , vợ anh như thường lệ, vẫn đi vay tiền khắp nơi.
Rồi anh cũng thò đầu ra quán diệu lòng, trông anh đờ đẫn đến độ bọn em không dám hỏi gì, nhưng chính anh hỏi em, rụt rè:
” Này Pín, mày biết chữa công nông, u oát, mày biết về máy thở ô xi không? “, rồi anh ngượng ngượng :
” Mày  biết cái nút off nó nằm đâu không?”
Thằng này điên thật rồi. Em phải mất nửa giờ giải thích rằng chỉ bác sĩ có mật mã mới tắt được. Nếu rút phích cắm hay cầu chì thì có chuông báo động và ác quy vẫn đủ cho máy chạy 15 phút. Là em nổ thế cho nó nhụt chí chứ thật cả đời em chưa nhìn thấy cái máy thở ngang dọc ra sao he he .
Lại bẵng đi 1 tuần mới thấy anh. Anh khoe mới gặp 1 thầy cao tay, buổi trưa anh sẽ làm lễ giải hạn, mất đâu đôi triệu .
Các bác có tin hay không thì tùy, vừa cúng buổi trưa, buổi chiều ông Dái Cá lăn ra chết.
Anh Dương Cụ mất cỗ quan tài mua 3 triệu ở hàng Hòm, vài triệu ma chay, nhà kia viết đơn bãi nại. Xong!
Sáng hôm sau anh lại chém gió ầm ầm ở quán diệu lòng. ông Dái Cá đã ra đi và nỗi buồn của anh Dương Cụ, tất nhiên, cũng đi nốt.
” Lạy thánh mớ bái thiêng quá đi thôi, đúng là có thờ có thiêng, vừa cúng cái là cụ Dái Cá thăng ngay “. Anh lại chuyển tông, gọi cụ Dái Cá. Cả quán diệu lòng cũng chuyển tông theo anh, gọi cụ Dái Cá.
Thánh nhà mày đéo hay ho gì, em cự lại, tính em hay cãi, ” Thánh đéo gì lại vật chết cụ Dái Cá ”
” Do số cụ Dái Cá đã hết, đang yên đang lành nhảy xổ vào đầu xe tao, chết là đúng, chết càng hay “. Anh đang cao hứng, hắt cả chén diệu vào họng.
Nhà anh đã ” dịch hàng rào ” trả nợ , làng em gọi bán đất là dịch hàng rào, anh thì bỏ hẳn xe máy, anh đi xe đạp, lầm lũi đạp đi đạp về, anh giải thích:
” Đéo phải đền bố con thằng nào “
BACK TO TOP